Thiền sư Vô Đức (947-1024) có rất nhiều học trò mỗi người một tính cách, có nhiều người có tính tốt tuy nhiên cũng không ít người ham ăn lười làm, ghét phải làm việc, chỉ thích hưởng thụ.
Để răn dạy những người này thiền sư Vô Đức bèn kể cho các học trò của ông một câu chuyện: Có một người sau khi chết, hồn phách đi đến một nơi, trước khi anh ta qua cửa, Diêm Vương hỏi anh ta: “ Nhà ngươi thích ăn đúng không? Ở đây có rất nhiều đồ ăn đều là để cho ngươi ăn đấy. Ngươi thích ngủ phải không? Ở đây ngươi có thể ngủ thoải mái mà không sợ ai làm phiền. Ngươi thích chơi phải không? Các loại trò chơi giải trí ở đây tùy ý ngươi lựa chọn. Ngươi ghét làm việc đúng không? Vậy thì đảm bảo ngươi ở đây không phải làm bất cứ việc gì, và cũng không có ai quản hết”
Thế là anh ta vui vẻ ở lại. Anh ta hết ăn lại ngủ, ngủ chán thì chơi, vừa ăn vừa chơi. Cứ như vậy ba tháng liền, anh ta dần dần cảm thấy có chút nhàm chán. Anh ta bèn chạy đi tìm Diêm Vương – người lúc đầu đã giữ anh ta ở lại. Anh ta nói: “Những ngày tháng thế này chẳng có gì tốt, bởi vì chơi quá nhiều nên tôi chẳng còn hứng thú nữa; ăn quá no làm tôi không ngừng béo phì; ngủ quá lâu, khiến đầu óc tôi cũng trở nên mụ mẫm. Ngài có thể cho tôi một việc làm không?”
Diêm Vương nói: “Thật xin lỗi, ở đây chẳng có công việc nào hết”
Lại ba tháng nữa trôi qua, anh ta không thể chịu được nữa, lại tìm đến Diêm Vương: “Tôi không thể tiếp tục cuộc sống thế này được nữa, nếu ngài không cho tôi làm việc, tôi thà xuống địa ngục còn hơn!”
Diêm Vương nói: “Ngươi nghĩ đây là thiên đàng hay sao. Nơi đây chính là địa ngục. Nó khiến ngươi mất đi lý tưởng, không có sáng tạo, không có tiền đồ, dần dần ngươi sẽ sa ngã. Sự dày vò về tâm hồn này còn đáng sợ hơn gấp trăm ngàn lần sự đau khổ về xác thịt khi phải chịu dao đâm hay xuống vạc dầu”
Bạn thấy đấy nhàn nhã, hưởng thụ chưa hẳn đã là phúc. Trong cuộc sống hiện tại đầy rẫy những sự kiện bất ngờ và cũng không ít cám dỗ. Cuộc sống của bạn chỉ thật sự tốt đẹp và có ý nghĩa khi bạn biết vượt qua những cám dỗ, chiến thắng chính bản thân mình chấp nhận khó khăn, thử thách, liên tục tiến bước, để sống cuộc đời có ý nghĩa hơn là sống cuộc sống hưởng thụ nhưng lại nhàm chán và vô vị.