Bút chì: Mình xin lỗi
Cục tẩy: Vì cái gì chứ? Cậu có làm gì sai đâu.
Bút chì: Mình xin lỗi đã làm cậu phải chịu đau đớn vì mình. Bất cứ khi nào mình gây ra lỗi, cậu luôn ở đó để sửa sai giúp mình. Nhưng ngay sau khi cậu làm biến mất những lỗi của mình, cậu cũng mất đi một phần của chính cậu. Cậu nhỏ dần đi sau mỗi lần như thế.
Cục tẩy: Đúng vậy. Nhưng mình thực sự chẳng lấy làm phiền. Cậu thấy đấy, mình được tạo ra để làm công việc đó mà. Mình được tạo ra để giúp cậu bất cứ khi nào cậu làm sai điều gì. Mặc dù một ngày nào đó, mình biết mình sẽ biến mất và cậu sẽ thay thế mình bằng một cục tẩy mới, mình thực sự hạnh phúc với nhiệm vụ của mình. Vì thế, đừng lo cho mình. Mình không muốn nhìn thấy cậu buồn.
P/S: Từ đoạn hội thoại đầy cảm xúc trên giữa bút chì và cục tẩy chợt liên tưởng đến hình ảnh của những người làm cha làm mẹ. Cha mẹ chúng ta cũng giống như cục tẩy, và con cái chính là những cây bút chì. Cha mẹ luôn có mặt để sửa chữa những sai lầm của con. Đôi khi trên chặng đường đó, cha mẹ phải chịu đau đớn và già đi, gầy mòn đi, thậm chí qua đời. Và dù con cái họ cuối cùng tìm được một ai đó mới (một người bạn đời chẳng hạn), nhưng cha mẹ vẫn luôn hạnh phúc với những gì họ làm cho con mình, và không khi nào muốn thấy những đứa con thân yêu của mình phải lo lắng hay buồn phiền.
Vì vậy, chúng ta – những người con, hãy luôn là những cây bút chì có giá trị, hãy sống thật tốt để cha mẹ không phải vất vả, hao gầy vì những lỗi lầm, những va vấp trên đường đời của chúng ta.